Cách trung tâm TP.HCM chỉ hơn 20km, xóm “nhà cỏ” HIV ở xã Bình Mỹ (huyện Củ Chi, TP.HCM) hiện lên trước mắt chúng tôi như một bức tranh nhem nhuốc vẽ dở nhưng mang nét buồn tê tái đến não lòng.
Thấp thoáng sau đám cỏ lau cao ngập đầu người, nằm hun hút sau con đường đất nhỏ, vài ba căn lều lụp xụp, mái lớn mái nhỏ, lá lợp tạm bợ, 26 con người bệnh tật vẫn ngày ngày chia nhau khoảng không gian sống. Theo chân bà Pham Nguyet – Trưởng nhóm Miss Saigon tới “xóm nhà cỏ”, không khí tăm tối bủa vây khắp chốn khiến chúng tôi lạnh gáy.
Xóm cách đường lộ khoảng 300 mét, đi qua con đường nhỏ quanh co, ngoằn ngoèo, hai bên phủ đầy cây cỏ dại. Tiếp chúng tôi là ông Nguyễn Đình Huệ (còn gọi là Thầy Ngọc, quản lý chung ở xóm). Gần chục năm tự nguyện đến đây chăm sóc và quản lý cả khu xóm nghèo bệnh tật này, chứng kiến bao kẻ đến người đi, tự tay làm lễ khâm liệm cho bao người xấu số, ông chưa khi nào thôi day dứt về những số phận trẻ tuổi trót một thời lầm lỡ mà lãnh “án tử”, vài phận người cô độc éo le hay những bóng già neo đơn, ốm dặt dẹo chờ chết trong năm tháng cuối đời. Qua rồi cái thời đầu trộm đuôi cướp, nghiện hút, cần sa, tiêm chích đập đá. Hết rồi cái thời “gái thờn bơn” bán thân kiếm sống, vật vờ nơi phố vẫy. “Án tử” HIV/AIDS giáng xuống đầu, đó là lúc những con người này mới thực sự nhận ra giá trị sống, còn lại được gì sau tất cả? Gia đình ruồng rẫy, xã hội coi khinh, bản thân ốm yếu không công ăn việc làm, không điểm tựa dựa dẫm. Mò mẫm mãi giữa vực sâu tăm tối, họ đã tìm đến xóm nhà cỏ heo hút (nằm tại Ấp 4B, xã Bình Mỹ, Củ Chi, TP.HCM), ước mong tìm tình người hoặc chí ít tìm được người dám chấp nhận họ. Số khác là những người già lão, bệnh tật, ung thư giai đoạn cuối… tìm đến đây sống nốt khoảng thời gian tối tăm còn lại của cuộc đời. Kể về lịch sử của xóm này, ông Ngọc cho biết: “Đây vốn là mảnh đất mà một người phụ nữ tên Tuyển (chủ doanh nghiệp ở P.13, Q.Gò Vấp) mua để cưu mang những mảnh đời bất hạnh. Ban đầu, phần lớn người tìm đến là gái mại dâm hết thời bệnh tật, bị nhiễm HIV/AIDS, sau dần thì còn thêm nhiều tay giang hồ, nghiện ngập có H, những người già, mồ côi khuyết tật, ung thư…”. “Ở đây, người bệnh cũng như không bệnh, đàn ông cũng như đàn bà được đối xử bình đẳng và thương nhau như gia đình. Người khỏe thì chăm cho người bệnh, tự phân chia nhau mà dọn dẹp, nấu nướng”, ông Ngọc chia sẻ thêm. 3 căn nhà, mà chính xác là 3 túp lều lá dừa, che trước đùm sau, được phân chia thành các khu vực sống khác nhau. Phía cho đàn bà con gái, phía cho cánh đàn ông và góc khác thì cho người già bệnh tật. Mỗi trường hợp mỗi số phận, kẻ thì ngơ ngác buồn mỗi khi nhớ về thời quá khứ ngu muội, bồng bột. Kẻ thì lặng thinh một góc đắm mình trong những suy nghĩ rất riêng. Nói một hồi về những người sống nơi đây, nhưng khi kể về bản thân mình, Nam (nhiễm HIV, quê TP.HCM) e dè hẳn. Nam chuyển vào nhà cỏ từ tháng 8/2013 sau khi phát hiện bản thân nhiễm HIV. Tuổi thơ vốn đã chẳng êm đềm, sớm phải chứng kiến cảnh cha mẹ đấu đá rồi chia tay,
Nam chuyển về sống cùng cha và mẹ kế. Chán cảnh gia đình, bố thì chẳng quan tâm, cậu lao theo những chuyến “bay đêm” mải miết, hùa theo đám bạn chơi bời, đắm mình trong “cái chết trắng” rồi xăm trổ khắp mình. Cầm trên tay kết quả xét nghiệm HIV, tim cậu như chết đứng. Hơn 20 tuổi đầu, Nam đã rước cho mình “án tử” nghiệt ngã! Cùng góp phần sẻ chia những khó khăn thiếu thốn của những mảnh đời bất hạnh nơi đây, Đoàn thiện nguyện Miss Sài Gòn đã trao tặng gần 18 triệu đồng cho Mái ấm Nhà Cỏ ( trong đó, trao tặng 10 triệu đồng cho nguyên HLV Judo vận động viên Seagame bị tàn tật đang sống những quãng đời còn lại tại mái ấm, 5 triệu đồng cho người quản lý mái ấm và 2,6 triệu đồng chia đều cho 26 con người đang được cưu mang ở mái ấm, mỗi người 100 ngàn). Trước đó, ngày 8-4-2019, Đoàn thiện nguyện Miss Sài Gòn cũng đã hỗ trợ 9 triệu đồng cho một gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn có con nhỏ đang điều trị tại Bệnh viện Nhi đồng 2 TP. HCM. Tới đây, đại diện Miss Saigon cũng sẽ trao tặng 1 chiếc tivi 40 inch đến mái ấm Nhà Cỏ ( phần quà này do Á Khôi 1 – Duyên dáng Áo dài 2019 Huynh Van gởi tặng). Ra về, mỗi người trong đoàn thiện nguyện lại mang theo những cảm xúc và những suy nghĩ khác nhau về những số phận. Nhưng tất cả đều cảm thấy mình thật may mắn khi có mặt trong Đoàn ngày hôm nay, thấy cần làm hơn nữa những hoạt động thiện nguyện đến với tất cả những phận đời bất hạnh quanh ta để cuộc sống này thật tươi đẹp và đầy ý nghĩa.