Không Phút Nào Quên
“Em có còn nhớ những ngày xưa”
Quy Nhơn yêu lắm, mấy cho vừa
Hàng cây, ghế đá xanh hò hẹn
Xanh biển, xanh trời ngát tình xanh.
Em có còn nhớ những ngày xưa
Hồn nhiên tuổi ngọc chẳng biết mùa
Đói cơm thiếu áo mà như ngỡ
Thiên thần nhẹ cánh chở hồn thơ.
Em có còn nhớ những ngày xưa
Mắt trong lấp lánh ánh sao thưa
Buông dài suối tóc da mịn sáng
Để những cái nhìn dạ ngẩn ngơ.
Em có còn nhớ những ngày xưa
Chung nhau nhịp thở, học chung giờ
Tan học chung đường chiều mưa đổ
Tôi chắn che em bớt gió lùa.
Em có còn nhớ những ngày xưa
Buồn vui em kể, nhớ đến giờ
Đơn côi tuổi dại thiền môn ở
Chay tịnh học hành dệt ước mơ.
Em có còn nhớ những ngày xưa
Một vùng phượng đỏ đến không ngờ
Sân trường ai trải hoa ngày cưới
Sánh bước em đùa: Rể – Dâu nha?”
Em có còn nhớ những ngày xưa
Ba năm trái cấm vẫn chưa hề
Thương nhau đâu nỡ làm em khổ
Sự nghiệp tôi còn quá xác xơ
Thế rồi mãn hóa bặt tin em
Chim trời cá nước tôi mãi tìm
Em ơi, phương đó em có biết?
Không phút nào tôi quên được em
Duy Chánh